Truyện ngắn: Ngôi nhà có nhiều cửa sổ

Vạt nắng chiều chiếu ngang như khắc tạc trên người Hùng những mảng sáng tối càng làm nổi bật nét rắn rỏi của anh. Từng thớ cơ cuồn cuộn lộ ra dưới nắng chiều khiến anh đẹp hơn. Mồ hôi loang ướt đẫm chiếc áo thun ôm sát thân hình. Đẹp đến nao lòng.

Truyện ngắn: Ngôi nhà có nhiều cửa sổ

Hình ảnh đó cứ như ghim vào Nguyệt làm tim cô cứ như có muôn vàn đợt sóng trào dâng. Chỉ nghĩ thôi mà hai má Nguyệt bừng đỏ, cô cúi xuống vội quét dọn như cố xua đi những ý nghĩ lạ lẫm vừa chen vào trong tim.

Đóng nốt vài cái đinh lên cánh cửa cho chắc chắn, Hùng thu dọn gọn những thứ còn thừa vung vãi trên sân rồi đưa mắt nhìn Thu và Nguyệt đang lúi húi quét dọn nói:

– Cửa nẻo chắc chắn rồi, các cô xem có còn cần tôi giúp gì nữa không? Không nữa thì tôi về à nghen!

– Dạ, được rồi anh ạ! Cảm ơn anh đã giúp đỡ tụi em!

– Không có gì đâu. Nhà cửa con gái con đứa đóng chắc chắn một chút đêm tối ngủ cho an toàn. Chứ như đàn ông con trai giống tôi thì cứ thả cửa cho thoáng. Nhỡ có cô nào tối đi lạc vào càng vui.

Hùng cười và trêu đùa với hai cô bạn hàng xóm mới rồi bước về phía phòng của mình. Nguyệt đang quét dọn vội nói với theo:

– Anh Hùng ơi, lát tụi em nấu cơm, anh qua ăn với chúng em cho vui nhé!

Hùng định lên tiếng từ chối thì Nguyệt nói tiếp:

– Anh qua ăn cho vui ạ! Từ giờ chúng ta là hàng xóm của nhau rồi, anh đừng từ chối ạ – Nguyệt, cô gái có đôi mắt to tròn, đen láy có cái nhìn như biết nói bỗng làm Hùng bối rối.

– Rồi, rồi. Được mời ăn mà còn từ chối nữa e là dại nhỉ? Vậy tôi về tắm rửa rồi qua nghen!

Hùng nói rồi nhanh chân vọt về phòng mình ngay bên cạnh.

***

Hùng là quản đốc phân xưởng II của công ty may mặc này. Anh được trên Tổng công ty cử xuống cùng làm việc với anh em do quản đốc trước vừa nghỉ hưu. Lẽ ra anh ở phòng dành riêng cho cán bộ của công ty nhưng Hùng không thích sự ưu ái.

Anh thường bảo: “Mình còn trẻ mà nhận sự ưu ái quá nó ươn người ra. Thanh niên con trai mà cứ ru rú đợi đời sắp xếp thì hèn”. Thế là Hùng thẳng thắn từ chối căn phòng đầy đủ tiện nghi để ra ngoài thuê một căn phòng nhỏ chỉ có độc một chiếc giường, một chiếc bàn nhỏ.

Con trai như Hùng cũng đâu cần gì nhiều. Phần lớn thời gian của Hùng ở nhà máy, chỉ có buổi trưa, buổi tối về ngủ nên Hùng cũng không quan tâm nhiều. Hai cô bé hàng xóm cũng là công nhân thuộc phân xưởng của anh. Hai cô bé này mới vào làm được mấy tháng nhưng chuyển chỗ ở cũng hai, ba lần rồi. Những nơi ở cũ không được an toàn.

Thật may chỗ Hùng ở vừa có người chuyển đi, còn trống một phòng, Hùng giới thiệu cho hai cô về ở vừa gần nhà máy lại cũng tiện nếu có vấn đề gì anh có thể can thiệp giúp. Có người ở gần cũng vui.

Lúc trước ở trên Tổng công ty, lại ở gần nhà nên Hùng chưa hiểu hết đời sống của anh chị em công nhân lắm nên Hùng chỉ quan tâm đến công việc, chất lượng của những giờ làm việc mà chưa hiểu nhiều đời sống của anh chị em trong phân xưởng. Chứng kiến cảnh những công nhân của mình khốn khổ trong vấn đề tìm nơi ở anh mới thấy rõ ý nghĩa của câu “an cư lạc nghiệp”.

Nào phải ai cũng ở gần cha mẹ, gần nhà cửa đâu. Ví như hai cô Thu và Nguyệt, hàng xóm của Hùng đây. Ba lần thay đổi chỗ ở cũng chỉ vì lo cho an toàn của bản thân. Chỗ thì hở một chút là bị mất cái này, mất cái kia. Chỗ thì cứ tối ngủ lại có tiếng gõ cửa, trêu chọc của đám thanh niên nào đó. Thân con gái con đứa, ai mà dám ở những nơi như thế!

Cũng may chỗ Hùng ở rất an toàn, cũng chỉ có bốn phòng cho thuê. Ít người thì đỡ phức tạp. Với lại toàn là những người “độc thân vui tính” nên rất vui. Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn tìm được chỗ ở tốt như Hùng. Một ý nghĩ táo bạo vừa lóe lên làm mắt Hùng bỗng như có tia cười ấm áp.

***

– Anh nghiên cứu xem thế nào? Hay mình đề nghị lên Tổng công ty xem trên ấy có ý kiến gì không chứ cứ để anh em công nhân thắc thỏm lo lắng vì nơi ăn chỗ ở thế này thì làm sao họ yên tâm làm việc và đóng góp cho công ty được ạ! Muốn người ta hết mình vì công việc thì mình cũng phải lo giúp người ta một phần nào đó chứ. Anh thấy em nói đúng không?

Hùng lên tiếng khi thấy giám đốc trầm tư trước đề xuất nhà ở cho công nhân của Hùng đưa ra. Tốt thì tốt thật nhưng ông Long cũng biết vấn đề quỹ đất và kinh phí đâu phải dễ dàng. Đến đất nhà mình muốn xây cái bếp, sửa cái nhà còn phải xin phép nọ kia chứ đây là cả một dự án lớn.

– Được rồi, để mình xem xét rồi gửi lên công ty. Nếu công ty đồng ý thì tốt quá – Giám đốc Long gật gù rồi trả lời Hùng.

Dù mới về nhận công việc nơi đây nhưng Hùng rất quý ông Long, một người có tấm lòng yêu thương công nhân như anh em, con cháu trong nhà. Điều này không phải ai ở vị trí như ông cũng có thể làm được. Hùng quý trọng ông cũng vì lẽ đó.

Hài lòng với lời hứa của ông Long nhưng Hùng vẫn lo. Không phải Hùng không biết những điều khó khăn mà ông Long vừa đề cập nhưng Hùng tin Tổng công ty sẽ có hướng giải quyết. Hùng tin những con người đứng mũi chịu sào của cả công ty này.

***

Hôm nay tan ca sớm Hùng mới có thời gian đi dạo vào nhà sách. Hùng có một niềm đam mê kỳ lạ với sách. Những lúc đọc sách là những lúc tâm hồn Hùng cảm thấy bình yên nhất. Thói quen này không phải từ nhỏ của Hùng. Hùng cũng có một “tuổi thơ dữ dội” với những trò chơi trên mạng Internet. Lớn một chút khi đi học xa nhà lại lao vào làm thêm, kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Sách với Hùng là xa xỉ. Ấy vậy mà tình cờ một hôm đang ở chỗ làm thêm Hùng bất ngờ “đứng hình” trước một cô bé đang say sưa đọc sách mặc cho Hùng đã lên tiếng mời: “Nước của cô đây ạ” đến hai lần. Hôm nào đến tầm giờ đó, cô gái ấy vẫn luôn ngồi ở vị trí đó, vẫn với những cuốn sách mang bên mình chăm chú đọc.

Cái vẻ bình yên trên nét mặt cô tỏa ra một sức hấp dẫn kỳ lạ với Hùng. Hùng tò mò trước những gì cô đọc, rồi niềm đam mê sách của cô bé truyền sang Hùng lúc nào anh chẳng hay. Hùng không ngờ sách lại có một sức hấp dẫn kỳ diệu đến vậy.

Hùng đi đến giá sách dành cho thiết kế, chẳng là Hùng từng là dân thiết kế mà. Hùng dự tính, nếu trên Tổng công ty đồng ý với đề xuất của mình thì Hùng sẽ xin chịu trách nhiệm về phần thiết kế. Vì thế, cần phải chuẩn bị trước thật đầy đủ để khi cần thì tất cả đã sẵn sàng.

“Cơ hội luôn dành cho tất cả mọi người, đừng trách người khác không trao cho mình cơ hội mà hãy xem mình có đủ bản lĩnh để đón nhận cơ hội đó hay không mà thôi”. Câu nói của thầy giáo Hùng khi ở trường Đại học Kiến trúc chợt trở về thật đúng lúc. Hùng mỉm cười cầm sách đi thẳng ra quầy thanh toán.

Suốt mấy tuần liền Hùng trần mình ra với bản vẽ. Hùng dự tính sẽ cải tạo nhà xe cho công nhân. Tầng trệt sẽ dành cho để xe, phía trên sẽ là nhà ở cho công nhân. Vấn đề quỹ đất đã được giải quyết nhưng vấn đề kinh phí xây dựng thì còn chờ phía Tổng công ty. Bản vẽ đã hoàn tất, Hùng hăm hở lên gặp giám đốc.

Ông Long vừa thấy Hùng đến thì rất vui mừng. Đề xuất của Hùng đã được Tổng công ty chấp thuận, kinh phí xây dựng cũng có thể thu xếp chỉ là vấn đề quỹ đất. Hùng mỉm cười mở bản vẽ mà từ nãy đến giờ anh vẫn cầm trên tay trải ra trước mặt ông Long. Nghe Hùng giải thích, ông Long gật gù ra chiều ưng bụng lắm. Cũng đúng thôi, đây cũng là tâm nguyện của ông suốt thời gian qua, cứ nghĩ sẽ mãi mãi nằm im trong tâm khảm.

Điều Hùng nhìn thấy không phải ông không nhìn thấy nhưng ông lại không đủ táo bạo như Hùng. Tuổi trẻ thật sự làm được những điều mà những người lớn tuổi như ông không thể làm được. Ông càng yêu quý Hùng hơn, một người trẻ tuổi mà lại biết quan tâm đến mọi người như vậy. Ông tin rồi đây công ty trong tay những người trẻ trung, năng động như Hùng chắc chắn sẽ còn tốt đẹp hơn rất nhiều.

***

Cùng ông Long đem theo bản vẽ lên Tổng công ty mà Hùng không khỏi hồi hộp. Bước vào phòng họp, Hùng càng hồi hộp hơn nhưng lại cũng thấy rất tự tin khi các lãnh đạo tập trung hết ở đây. Hùng không nhớ mình đã nói những gì, chỉ khi ông Long hích nhẹ vào vai cùng tiếng vỗ tay rào rào Hùng mới bừng tỉnh. Dự án nhà ở cho công nhân đã được thông qua, Hùng sẽ là người giám sát thi công. Việc quản lý phân xưởng tạm thời sẽ do phó quản đốc toàn quyền quyết định…

Nhìn tòa nhà đang dần được hình thành, Hùng như thấy được nụ cười của những công nhân. Rồi đây họ không cần phải lo lắng đến vấn đề chỗ ở nữa. Không không phải lo sợ đi làm về muộn sẽ không an toàn nữa. Tất cả mọi vấn đề của công nhân đã được giải quyết. Rồi đây họ sẽ yên tâm làm việc, cải thiện đời sống của bản thân và góp phần xây dựng công ty ngày một lớn mạnh hơn. Rồi đây, mỗi một ô cửa sổ sẽ hiện diện những niềm vui, những nụ cười. Bất giác Hùng nhớ đến ánh mắt của Nguyệt rồi vô thức mỉm cười.

Nguồn: Laodong.vn